Hăy khóc đi hỡi Quê-hương yêu-dấu
Phạm Minh-Tâm
Nọ nay trên các "net" của hải-ngoại bốn phương, không kể các bài b́nh-luận và nghiên-cứu nghiêm-túc, những bài đều-đặn lúc nào cũng có của phe ḿnh chống phe ta kiểu "chuyện thường ngày ở huyện" ra th́ thời-sự đang hướng nhiều về
- Chuyến đi Hoa-kỳ của Nguyễn Phú Trọng, nhân-vật hàng đầu trong guồng máy cai-trị Hà-nội.
- Tin về ông đại-tướng của chế-độ cộng-sản Việt-Nam đi Pháp chữa bệnh và cũng vừa bỏ "bác và đảng" ra đi như di-chúc của ông Hồ là "về với Karl Marx, với Lénine". Song dư-luận lại suy-luận là ông bị loại ra khỏi guồng máy.
- Chốn cung-đ́nh Hà-nội đang có thanh-trừng nội-bộ
- T́nh-h́nh căng-thẳng ở biên-giới Việt Miên
- Trung-quốc điều-động quân-sự nhắm vào khu-vực Biển Đông
- Khối minh-ước quân-sự Á-Châu sắp thành….
Và đặc-biệt là thấp-thoáng trong hầu hết những nhận-định, phân-tích khách-quan cũng như chủ-quan về các vấn-đề thời-sự chính-trị này đều như muốn chuyển tải đến đồng-bào hải-ngoại ta một tia vui mừng và hy-vọng nào đó. Một cách nói như Trịnh Công Sơn "Ta ru ta ngậm ngùi" .
Vui mừng v́ thấy tập-đoàn cộng-sản Việt-Nam đang sắp loạn lên; đang chia rẽ và phe này phe kia trong nội-bộ xâu-xé nhau. Hy-vọng v́ thấy các cường-quốc của thế-giới tự-do đang có thái-độ với Trung-cộng bằng các phản-ứng chính-trị cũng như quân-sự cho an-ninh trong vùng. Tâm-lư chung này cũng dễ hiểu v́ phát-xuất từ tinh-thần quốc-gia chống cộng-sản Việt-Nam và đang ghét Tầu cộng.
Và bên cạnh những vấn-đề đại-sự đó là một vài mẩu chuyện bên lề mà có thể nhiều bậc thức-giả cho là chuyện hài-hước vụn-vặt, không đáng quan-tâm. Chẳng hạn, các đoạn băng thu-h́nh mâu-thuẫn nhau xoay quanh việc chính-phủ Hoa-kỳ tiếp đón Nguyễn Phú Trọng ngay từ lúc ra khỏi phi-cơ tại phi-trường Không-quân Andrews, Maryland. Báo Dân Trí ngày 12-7-2015 thuật lại phần phóng-sự phỏng-vấn kiến-thức sử-học của bảy học-sinh cấp trung-học cơ-sở tại Việt-Nam. Phóng-sự này có kèm theo "video clip" của đài VTV1 về các câu trả lời khi được hỏi "Quang Trung và Nguyễn Huệ có mối quan hệ ǵ với nhau?" và mẩu tin của báo Lao-động ngày 11-7-2015 về việc một cán-bộ cấp tỉnh công-khai xác-quyết phát-kiến mới của ḿnh là con khỉ huyền-thoại đă được tác-giả Ngô Thừa Ân nhân-cách-hoá thành nhân-vật Tôn Ngộ Không trong truyện Tây-du kư. Ông cán-bộ này kết-luận là Tôn Ngộ Không đă bị Phật-tổ dùng núi Ngũ-hành trấn đè ở Đà-nẵng.
Khi người viết chia sẻ với một vài anh em bên nhà về các chuyện nước non kia th́ lại được biết thêm một cách suy-nghĩ cụ-thể khác, theo suy-nghĩ người trong cuộc nh́n với câu tục-ngữ "Ai bị tát người đó rát má" như sau:
- Tuy chuyến thăm viếng "hữu-nghị" Hoa-kỳ của Nguyễn Phú Trọng nói lên việc cộng-sản Việt-Nam đă biết sợ nguy-cơ Trung-cộng đă, đang và sẽ biến Việt-Nam thành thuộc-điạ nên muốn t́m sự nâng-đỡ của Hoa-kỳ. Song, cứ cho đấy là quan-điểm và lập-trường của bọn họ th́, có thực sự họ muốn đưa đất nước và dân-tộc ra khỏi đại-hoạ diệt-vong này hay chỉ là hành-động đu dây để tiếp-tục ăn trên ngồi trước. Thêm vào đó, đám cộng-sản "hậu duệ" này sao không nh́n vào "tiền-bối" Hồ Chí Minh của họ. Bởi v́ cho dù ông này có là cáo già số một th́ chung cuộc cũng đă để cho họ cái di-sản hôm nay.
C̣n nếu như muốn trở thành "đối-tác hữu nghị" của Hoa-kỳ trong thế đứng lắc-lư nghiêng ngả th́ có bị "hớ" lắm không? Sao không mở to mắt nh́n cung-cách đón chào của họ đành cho Nguyễn Phú Trọng mà bề ǵ cũng tạm xem như ở trong quan-hệ song phương giữa hai quốc-gia. Vậy mà không một lễ-nghi quân-cách nào theo truyền-thống ngoại-giao khi đón quốc-khách.
Chỉ cần so-sánh với cuộc viếng thăm của các Tổng-thống Miền Nam ngày trước, nhất là Tổng-thống Ngô Đ́nh Diệm, với đầy đủ cả nguyên-tắc lẫn nghi-thức ngoại-giao. Đích thân tổng-thổng và các yếu-nhân trong chính-phủ Hoa-kỳ đứng đón chào ngay tại cầu thang phi-cơ, rồi thảm đỏ, rồi 21 phát đại-bác và duyệt hàng quân danh-dự…Rồi nh́n vào cái cảnh láo-nháo, hỗn-độn, rời-rạc của đoàn tuỳ-tùng và Nguyễn Phú Trọng tại phi-trường cũng đủ đo-lường được mức-độ Hoa-kỳ tôn-trọng nhà nước cộng-sản Việt-Nam. Thế th́ lấy ǵ làm đồng-minh, làm hữu-nghị. Rồi sao…
Chỉ v́ quyền-lợi kinh-tế của họ khi nhắm vào thị-trường lục-địa của Tầu mà sau chuyến đi Bắc-kinh của tổng-thống Richard Nixon vào năm 1972, Hoa-kỳ đă là một đồng-minh tráo-trở của Miền Nam Việt-Nam trước 1975. Vậy th́, cái "tên sen đầm thế-giới" Hoa-kỳ trong cuộc chiến-tranh "chống Mỹ cứu nước" của các con cháu "bác Hồ" làm sao đă thoát xác?
- Phùng Quang Thanh có bị loại trừ khỏi lănh-vực quyền-lực th́ lại có Phùng Quang Thanh khác lên thay như loài đỉa sinh-sản vô-tính trong cái ao bèo dại chưa được tát cạn khô.
-Từ chốn cung-đ́nh đến hạ tầng cơ-sở của chế-độ cộng-sản, nhất là cộng-sản Việt-Nam, nếu không có việc thanh-trừng hay ám-hại lẫn nhau th́ họ đă không phải là cộng-sản và làm sao họ có thể tồn-tại lâu dài ? Thành vậy, họ càng tàn-sát lẫn nhau th́ càng làm cho người dân run sợ. Bởi v́, cứ sau mỗi đợt thanh-trừng với càng nhiều nạn-nhân bị giết hại th́ kẻ nắm quyền càng phải đề-pḥng hậu-hoạn bằng các biện-pháp tàn-ác hơn để củng-cố quyền-lực. Sự bắt-bớ, giam cầm, khủng-bố càng nhiều hơn càng làm cho người dân mất ḷng tin nơi ḿnh, nơi anh em ḿnh, nơi đồng-bào ḿnh. Tệ hơn, từng cá-nhân sẽ mất dần đảm-lược, không c̣n ḷng can-đảm dám cùng nhau hợp lực trong khối dân-tộc; dám chen vai thích cánh trong tinh-thần đấu tranh nữa, chỉ co-cụm lại trong sự sợ-hăi.
- T́nh-h́nh căng-thẳng ở biên-giới với sự gây hấn của ngoại-bang không làm cho cộng-sản chết mà chỉ có đồng-bào vô tội lănh đủ.
- Chẳng cần đợi đến bây giờ thấy Trung-cộng điều-động quân-lực ở vùng Biển Đông th́ những Nguyễn Tấn Dũng, Nguyễn Phú Trọng và bè lũ mới thấy nguy-cơ bị xâm lấn, bị mất nước. Người lươn-lẹo và nhiều mưu-chước như ông Hồ Chí Minh chẳng phải không hiểu ngay từ năm 1956 khi cho Ung Văn Khiêm đến gặp Lư Chi Dân là đại-diện đại-sứ Tầu để lên tiếng xác-nhận chủ-quyền của Trung-cộng trên hai quần-đảo Trường-sa, Hoàng-sa rằng " Căn cứ vào những tư liệu của Việt-Nam và xét về mặt lịch sử , quần đảo Tây Sa và Nam Sa là thuộc về lănh thổ Trung quốc"; rồi hai năm sau, giao cho Phạm Văn Đồng cầm bút kư công-hàm bán nước vào năm 1958 sao?
- Kinh-nghiệm cay đắng về chính-sách của người Nhật trong chủ-trương Đại-đông-á vào Thế-chiến thứ hai chưa đủ để người Việt-Nam biết sợ và đề-pḥng tham-vọng của ngoại-bang này hay sao? Sao giờ này người ta c̣n phấn-khởi với nguồn tin về một khối kiểu như Minh-ước Bắc Đại-tây-dương NATO (North Atlantic Treaty Organisation) của Á-châu sắp thành hiện-thực mà Nhật-bản sẽ đứng ra trách-nhiệm giảm bớt chủ-trương bá-quyền của Trung-cộng ở vùng châu Á Thái B́nh Dương.
Hoá ra, tưởng chỉ cách nhau bằng một đại-dương chứ không ngờ lại xa nhau bằng vị-trí trong và ngoài nước mà những cảm-nghiệm cũng khác nhau giữa người trong cuộc và kẻ đứng ngoài. Khối dân-tộc con Rồng cháu Tiên ngày nay đă v́ đất nước thay mầu mà ră-rời, mà phân-hoá. Lại có thêm những chuyện thực chẳng ra thể-thống ǵ như sau đây.
- Chuyện trải thảm đó. Hai bản tin cùng "lề" phải với nhau loan rộng-răi trên Truyền-thông "mạng" tường-thuật cảnh Nguyễn Phú Trọng khi vừa tới Mỹ. Một bản tin được truyền-h́nh nhà nước giớí-thiệu là do ông phóng-viên Trường-Sơn nào đó tường-thuật trực-tiếp ngay tại phi-trường Andrews. Theo đoạn video tin-tức này th́ ai cũng thấy năm tỏ rơ mựi là ông Trọng và đám tuỳ-tùng vừa bước hết bậc cuối cùng của cầu thang là le-te bước trên nền phi-truờng mầu trắng. C̣n bản tin của Thông-tấn xă Việt-Nam th́ lại có tấm thảm đỏ trải dài lê-thê trên sân bay. Và người ta cũng hiểu với kỹ-thuật và tiểu-xảo vi-tính ngày nay, th́ muốn thảm đỏ thảm xanh đâu có khó. Song cái khó chịu cho chúng ta là với lănh-vực thông-tin nối-kết toàn-cầu hiện-đại mà tại sao cơ-quan truyền-thông của một nước như Việt-tấn-xă dám làm cái tṛ hèn-hạ để lừa bịp người dân cách nham-nhở như thế mà cũng làm được. Đúng là tṛ ma tṛ quỳ ǵ cũng có trừ nhân-cách th́ không. Mánh-lới mưu-chước ǵ cũng biết chỉ không biết liêm-sỉ. Và khi người dân sống dưới một chế-độ như thế th́ làm sao ngước mặt nh́n đời…
- Chuyện Tôn Ngộ Không bị Phật-tổ dùng núi ngũ-hành đè ở Đà-nẵng, chứng tỏ cái tŕnh-độ vừa ngu vừa dốt của các cán-bộ cộng-sản. Họ lạm-dụng chức-vụ và quyền-lực để nói nhăng nói cuội, để ngang ngược chế-tác lịch-sử và xuyên-tạc sự thật cách dương-dương tự-đăc.
- Học-sinh lớp Bảy của nhà trường phổ-thông cơ-sở mà trả lời câu hỏi "Quang Trung và Nguyễn Huệ có mối quan hệ ǵ với nhau" bằng các kiến-thức lịch-sử như Quang Trung và Nguyễn Huệ là hai anh em - ông Nguyễn Du chính là ông Quang Trung - hai ông Quang Trung và Nguyễn Huệ là "bạn chiến đấu – ông Quang Trung và Nguyễn Huệ là bố con….th́ thử nghĩ xem cán-bộ giáo-dục tŕnh-độ đến đâu, lớp công-dân trẻ này sẽ ra sao và tiền-đồ đất nuớc đi về đâu…
Rất nhiều người khi chuyền cho nhau các sự việc này đă chỉ đơn-giản là bới móc cái xấu, cái dở, cái dốt nát của chế-độ Hà-nội rồi chê-bai. Coi như đă nhiệt-t́nh tố cộng và chống cộng. Song điều chính là nếu chế-độ đó c̣n th́ đất nước sẽ chẳng những c̣n đủ những điều như thế thôi mà mỗi ngày cứ thêm măi sự gian-trá, sự ngu-xuẩn của lănh-đạo và sự ngu-ngơ của lớp trẻ. Rồi tất cả sẽ cứ như một thứ tội "tổ tông truyền" nhận ch́m dân-tộc Việt-Nam.
Để kết-thúc bài viết này, xin mượn lời của Alan Paton trong lời thầm nhủ bùi-ngùi "Hăy khóc đi, hỡi Quê-hương Việt-Nam yêu dấu". Alan Paton là một tác-giả người Nam-phi. Ông viết cuốn "Cry, the beloved country" năm 1948 để nói lên tâm-thức của ḿnh đối với đất nước và người dân Nam-phi trước chính-sách kỳ-thị chủng-tộc phi-nhân (inhumanity of apartheid) của người da trắng đến hùng-cứ ở đây. Ông viết với tâm-nguyện, với ước-vọng và niềm tin vào tương-lai đất nước ông phải được thay đổi. Cũng vậy, Quê-hương Việt-Nam đang cần nhiều giọt nước mắt nóng rơi xuống từng ngày trên những bàn tay thiện-chí. Để rồi từ những bàn tay này mà Quê-hương được thoát ách độc-tài đảng-trị và thay đổi. Quê-hương đang cần đuợc như câu nói nổi tiếng của bà Martha Berry, một nữ danh-nhân Hoa-kỳ đă dạy học-sinh của ḿnh: put your brain in hands and let hands work. ◙