Đánh cho Mỹ cút…

Phạm Minh-Tâm

Trên trang b́a Báo Diễn Đàn Giáo Dân số 154 tháng Chín vừa rồi có tấm h́nh rất "ấn tượng" chụp hai nhân-vật liên-hệ đến thời-sự Việt-Nam hiện nay kèm theo hàng chữ mang dấu hỏi…Mỹ và cộng-sản Việt-Nam đang t́m lối đi chung... Nh́n ông Việt cộng Nguyễn Sinh Hùng tươi cười nắm tay ông Mỹ John McCain làm nhiều người nhớ ngay đến sáu câu thơ lục bát của bác ông Hùng vào năm 1969 đă dùng làm lời chúc dân miền Bắc dịp ăn Tết Xuân Kỷ Dậu, rằng:

Năm qua thắng lợi vẻ vang
Năm nay tiền tuyến chắc càng thắng to
V́ độc lập, v́ tự do
Đánh cho Mỹ cút, đánh cho ngụy nhào
Tiến lên! Chiến sĩ, đồng bào.
Bắc - Nam sum họp xuân nào vui hơn.

Dĩ-nhiên ai cũng biết là cả hai người trong h́nh đều đang cố gắng cùng nhau biểu tỏ mối bang-giao đă chính-thức kết nối lại từ gần 20 năm rồi. Đứng để cho thiên-hạ thấy hai bên của một thời trong thế thù nghịch th́ nay đă trở thành đồng-minh…để làm ǵ th́ cũng không phải là khó biết. Song người ta vẫn không thể không thấy lợm giọng về sự trây-trúa của những người cộng-sản Việt-Nam cho dù những cái màn ngoại-giao kiểu này của mấy người con cháu bác đại-loại như ông Nguyễn Sinh Hùng cũng không có ǵ lạ. Bởi v́ vào cái thế hiện nay của một trong đương-kim tứ-trụ triều-đ́nh Hà-nội với chức vụ chủ-tịch Quốc-hội nhà nước cộng-sản Việt-Nam th́ Nguyễn Sinh Hùng và Thượng-nghị-sĩ John McCain của nhà nước Hoa-kỳ tất yếu phải tŕnh làng như thế; phải nắm tay để như vừa t́m lối đi chung trên nguyên-tắc mà cũng vừa để bắt mạch nhau cho chính-sách riêng của hai chính quyền cộng-sản và tư-bản

Vào thời-điểm chiến-tranh Việt-Nam đang khốc liệt, ông John McCain là một "giặc lái Mỹ" cấp tá của hải-quân Hoa-kỳ. Chiếc máy bay Skyhawk do ông lái trong một phi-vụ ra miền Bắc đă bị bắn rơi mà theo bia kỷ-niệm rất "hoành tráng" của nhà cầm quyền cộng-sản dựng tại hồ Trúc Bạch, Hà-nội th́ là ông đă bị bắn hạ bên hồ này vào ngày 26-10-1967. Sau đó về Hỏa-ḷ làm tù-binh chiến-tranh và chỉ được thả sau Hoà-đàm Ba-lê vào năm 1973.

Có điều, không phải đến nay, sắp gần 20 năm Hoa-kỳ băi-bỏ lệnh cấm-vận cho nhà cầm quyền Hà-nội, th́ Mỹ và các lănh-đạo cộng-sản Việt-Nam mới liên-lạc kiểu tay bắt mặt mừng như vậy mà ngay sau khi ông Hồ Chí Minh lập mặt trận Việt-minh tại Tân-trào th́ ông đă có những liên-hệ với hai nước Tây-phương là Mỹ và Pháp. Theo tác-giả Bùi anh Trinh trong cuốn Lịch Sử Việt-Nam Cận Đại và Hiện Đại - tập thượng kể rằng vào tháng 3 năm 1945, Hồ Chí Minh trở lại Côn-minh đem theo một phi công hoa-kỳ tên William Shaw, bị rớt máy bay trong vùng Cao bằng. Ngày 17, tướng Trương Phát Khuê giới thiệu Hồ chí Minh với đại uư Charles Fenn, trưởng toán t́nh báo OSS của Hoa kỳ (tiền thân của CIA. Sau 3 lần gặp, Charles Fenn kết nạp Hồ Chí Minh làm nhân viên điệp báo của OSS với bí danh Lucius, bí số 19 (bài viết của Robert Shaplen đăng trên báo The Reporter, số ra ngày 27-1-1955). Sau đó th́ trung úy John và toán OSS nhảy dù xuống vùng Kim Lũng, Bắc Cạn để liên lạc với nhóm kháng chiến của Chu văn Tấn (Hồi kư "Đầu nguồn" của lănh tụ cộng sản Cao Hồng Lănh).

Cũng theo tác-giả Bùi Anh Trinh th́ sau đó Hồ Chí Minh tiếp-tục gắn bó với người Mỹ để vừa muốn nhờ vả họ giúp củng-cố lực-lượng vừa che dấu gốc gác cộng-sản. Chẳng hạn như xin gặp tướng Claire L. Chennault là tư-lệnh không-đoàn 14 của Hoa-kỳ tại Hoa-nam và được ông tướng này tặng cho một tấm h́nh có chữ kư lưu-niệm và bức ảnh này đă giúp ông Hồ có cớ dán được cho ḿnh cái nhăn là người của phía Đồng-minh. Cũng như khi đại-úy Charles Fenn tặng cho ông sáu khẩu súng Colt 45 th́ ông đă luôn để cho các cán-bộ Việt-minh cao-cấp đi cùng đeo các khẩu súng này trong các cuộc biểu-t́nh cướp chính-quyền để chứng-tỏ ông là người của Hoa-kỳ. Ông Hồ cũng đă sang Tĩnh Tây gặp chỉ-huy-trưởng OSS đặc-trách vùng Đông-dương là đại-úy Archimedes L.A. Patti …

Qua Archimedes L. A. Patti, ông Hồ đă hợp-tác với tổ-chức t́nh-báo OSS (Office of Strategic Services) để nhờ họ gửi sĩ-quan Mỹ đến Tân Trào huấn-luyện đoàn giải phóng quân; giúp thêm vũ-khí, đạn dược, thuốc men cũng như gửi thư yêu cầu tổng-thống Mỹ nâng đỡ.

Theo tài-liệu được bạch-hóa trong cuốn The Pentagon Papers (Tài-liệu Ngũ giác-đài) có nói từ cuối năm 1945 đến hết năm 1946, ông Hồ đă nhiều lần đánh điện hoặc gửi văn-thư cho Ṭa Bạch-cung để xin công-nhận là đồng-minh của Hoa-kỳ. Đầu tiên th́ viện-dẫn Hiến-chương Đại-tây-dương, rồi đến Hiến-chương Liên-hiệp-quốc và bằng luôn cả lối xác-định của chính ḿnh nữa nhưng không nhận được hồi báo. Tác-giả Michael Maclear cũng ghi lại rằng trong bản phúc-tŕnh tổng-hợp sau cùng của phái-bộ Tổ-chức T́nh-báo OSS đă báo với Hoa-thịnh-đốn về một lời nói khác thường được quy cho ông Hồ Chí Minh. Tổ-chức OSS đă trích-dẫn như lời ông Hồ nói rằng dù trước đây ông ta có thích lư-tưởng cộng-sản, bây giờ ông đă nhận ra rằng lư-tưởng đó không thể áp-dụng cho đất nước của ông được, và rằng đường lối của ông bây giờ chỉ là chủ-nghĩa cộng-ḥa quốc-gia. Tuy nhiên, công-luận Mỹ sẽ chỉ biết được điều này trong mười ngàn ngày sau đó. (At this moment the OSS mission in its collective final report was advising Washington of an extraordinary statement attibuted to Ho Chi Minh. The OSS quoted Ho as saying that "although he formerly favored Communist ideals, he now realized that his policy now was one of republican nationalism". The American public would, however, only learn of this some 10,000 days later). Sách viết tiếp rằng "Thiếu-tá Patti kể lại lần cuối gặp ông Hồ "Ông vẫn cứ lập lại Tại sao Hiệp-chủng-quốc không ủng-hộ tinh-thần cho chúng tôi? Chúng tôi không muốn ǵ cả ngoài sự ủng-hộ tinh-thần. Hăy xem những ǵ các ông đă làm bên Phi-luật-tân. Các ông hứa với họ sẽ có ngày độc-lập, các ông đă cho họ nền độc-lập. Tại sao các ông không thể làm như vậy cho chúng tôi"(sách dẫn trang 21) (Major Patti recalls his last meeting with Ho: "He kept repeating, "Why doesn’t the United-States give us moral support? We don’t want anything else, nothing but moral support. Look what you have done in the Philippines. You promised them a date for independence, you have given them independence. Why can’t you do the same for us?).

Cũng trong cuốn The Ten Thousand Day War, tác-giả Michael Maclear có viết về ngày ông Hồ đọc tuyên-ngôn độc-lập như sau: "Patti ghi nhận là trong buổi lễ này, lá cờ Việt-Minh - chỉ một ngôi sao vàng trên nền đỏ - lần đầu tiên xuất-hiện cùng với cờ của Anh, Trung-hoa và Hiệp-chủng-quốc...Không có quốc-gia nào công nhận nền cộng-ḥa tự biên tự diễn này và ông Hồ th́ rất muốn được thừa nhận. Patti cho biết ông ta và các nhân-viên thuộc quyền liên-lạc hàng ngày với các viên chức của ông Hồ, đứng đầu là Vơ Nguyên Giáp. Không một thành viên nào trong các chính-phủ ngoại-quốc ngoài những thành-viên người Mỹ này được đứng vào chỗ danh-dự trong dịp nước Việt-Nam Dân Chủ Cộng Ḥa chính thức thành-lập vào ngày mùng 2 tháng 9 năm 1945. Thiếu-tá Patti đứng kế bên đại tướng Giáp" (Patti noted that at this ceremony for the first time the Viet Minh flag - alone gold star on a field of red - had appeared in public together with the colors of Great Britain, China and the United States...But no nation had recognized the self-proclaimed republic, and Ho was very anxious for recognition. Patti says he and his staff were in "daily contact" with Ho’s staff headed by Vo Nguyen Giap. The Americans were the only member of any foreign government given a place of honor when the Democratic Republic of Vietnam officially came into being on 2 September 1945. Major Patti stood next to Genaral Giap" (sách dẫn trang 18-19).

Thế th́ phải chăng đă đến thời đến buổi để những ai từ trước đến nay từng bị tuyên-truyền và nhồi sọ hăy nghiêm-chỉnh đặt lại những điều người Việt-minh cộng-sản xưa nay lớn tiếng rêu rao. Cụ-thể nhất như điều (1) Hiến-pháp của nhà nước cộng-sản nói về sự toàn vẹn lănh-thổ th́ lại đă và đang ngang nhiên cắt xén đất đai, biển đảo dâng cho Tầu. Dùng chiêu-bài đánh đuổi thực-dân Pháp để hô-hào các thành-phần dân-tộc ủng-hộ th́ kư hiệp-định Sơ-bộ ngày mùng 6 tháng 3 năm 1946 để cho người Pháp trở lại Việt-Nam. Rồi đến chiêu bài "chống Mỹ cứu nước" được đưa ra để lợi-dụng giới trẻ và trí-thức Miền Nam th́ Mỹ chưa cút bao lâu đă lại hân-hoan rước Hoa-kỳ trở lại.

Cuối cùng th́ điều mà toàn dân Việt-Nam phải nh́n ra là ông Hồ Chí Minh và toàn đảng của ông không thực tâm đuổi Pháp hay muốn Mỹ cút mà những khẩu-hiệu đó chỉ là truyền-thuyết mê-hoặc ḷng dân để hoàn-thành dă-tâm tiêu-diệt chủ-nghĩa quốc-gia và loại trừ những người yêu nước thực sự.

Kể từ khi vấn-đề Biển Đông trở nên "thời-sự nóng" với dư-luận trong vùng và thế-giới th́ phía nhà cầm-quyền cộng-sản Hà-nội xem ra cũng nóng-nảy nhiều nỗi mà không ai nắm chắc nỗi nào cả. Chẳng hạn như những ǵ thuộc nỗi dân nỗi nước th́ hoàn-toàn không phải rồi. C̣n những nỗi khác th́ chỉ cần căn-cứ vào những ǵ mà các cá-nhân trong thành-phần lănh-đạo cấp cao của họ tuyên-bố nơi này, phát-biểu chốn nọ kiểu ông chẳng bà chuộc mới thấy xem ra họ cũng không mấy ăn no, ngủ yên hay "vô tư" tuyệt-đối như bị bàn dân thiên-hạ chửi. Có điều, nỗi-niềm ǵ th́ cũng không phải là đầu óc có chính-khí đúng nghĩa của những người đang lănh-đạo một đất nước. Bởi v́ nếu như chỉ cần họ có được chút ḷng ưu-thời mẫn-thế thôi th́ Việt-Nam đă không khốn-khổ như hôm nay.

Thẳng-thắn mà nói, có một nỗi chắc-chắn nhất những người lănh-đạo cộng-sản Việt-Nam cùng chung mang là đang sợ cho chính bản-thân họ không biết hướng về đâu, cậy nhờ ai cho công tư vẹn cả đôi đàng. Cho b́nh-an mà hưởng lâu dài những ǵ đă dầy công vun quén bằng mọi thủ-đoạn - không chừa cả buôn dân bán nước - mới có được như đă có, đă hưởng gần 40 năm nay. Thành ra, người Việt-Nam nào đă sống với và đă có kinh-nghiệm về đám người này từ thời c̣n mồ ma mặt trận Việt minh đến khi lột xác thành đảng cộng-sản, mà cho đến nay vẫn c̣n tin-tưởng, vẫn hy-vọng cũng như vẫn nghĩ và muốn cùng với họ hay tiếp tay với họ để xây dựng đất nước hoặc giả cho rằng một lúc nào đó những người cộng-sản Việt-Nam sẽ thay đổi th́ đúng là tự sát.

Gần đây, nhân việc thiên-hạ đang nhướng mắt chờ những tín-hiệu lạc-quan từ cuộc thăm viếng của một số giới chức Hoa-kỳ mà tiêu-biểu nhất là ông cựu tù-nhân chiến-tranh John McCain, khiến nhiều người không khỏi ngậm-ngùi cho thân-phận nhược-tiểu của một dân-tộc; cho ư-nghĩa của hai chữ "đồng minh" mà Miền Nam đă trả giá và Hà-nội đang tưởng rằng người sẽ để cho ḿnh kiếm được lời. Người ta bảo chính-trị là điêu-ngoa, là lừa bịp; nhưng khi hai chủ-nghĩa tư-bản và cộng-sản gặp nhau th́ xem ra cộng-sản khó có thể thực sự tương-tranh mà không bị thua thiệt, cho dù sở trường cũng như sở đoản chỉ là độc ác, gian-manh, lật-lọng, trí-trá và phi nhân.

Với thời gian gần sáu năm tù đầy và trong các điều-kiện mà như trang điện-tử Wikipedia ghi nhận…Tháng 8 năm 1968, một chương tŕnh tra tấn khắc nghiệt bắt đầu được thực hiện lên người của McCain. Ông bị buộc bằng dây thừng và bị đánh đập cứ hai giờ một lần trong lúc ông đang bị bệnh kiết lị. Bị nhiều vết thương hơn đă khiến cho ông bắt đầu t́m cách tự vận nhưng được những người canh giữ ông ngăn chặn. Sau bốn ngày, McCain kư vào "giấy tự thú" tuyên truyền chống Mỹ. Ông luôn cảm nhận rằng lời thú tội đó không có giá trị nhưng sau này ông có viết rằng "Tôi đă học được những ǵ mà tất cả chúng tôi đă học được tại đó: mọi người đều có một thời điểm nào đó phải buông xuôi. Tôi đă tới thời điểm buông xuôi của tôi."Những tù binh Mỹ khác cũng bị tra tấn và đối xử tệ để lấy "lời thú nhận tội" và những lời tuyên bố mang tính tuyên truyền. Trong số đó có những người phải chịu đựng sự đối xử tệ hại hơn và dài hơn; gần như tất cả tù binh cuối cùng cũng phải khuất phục một phần nào đó trước những người bắt họ. Sau cùng McCain bị đánh ba lần mỗi tuần v́ ông tiếp tục từ chối kư thêm các bản tự thú khác…th́ liệu Hà-nội có với tới được cái giá của nhân-quyền và nhân-vị để mà mặc cả hay không… ◙